Anh bạn thân lâu ngày ghé chơi, thấy tôi loay hoay chuẩn bị bắc nồi nước để luộc rau, anh kêu trời: “Chi cho tốn nước, tốn gas, tốn thời gian vậy?”. Nói rồi anh bưng nồi nước đổ trở vô lu rồi cao giọng y như bà mẹ chồng khó tính: “Mấy bà cứ tưởng mình giỏi. Tui đọc sách báo của mấy bà cô già dạy nữ công gia chánh, thấy hướng dẫn cách luộc rau nào là đổ nước nhiều, lửa to, bỏ vô chút muối thì rau mới xanh. Bà coi tui làm ngược lại nè. Nếu mà rau của tui bị đen, tui cúi xuống cho bà đánh 10 roi”.
Nói đoạn anh lấy rổ rau rửa sơ lại, xong bỏ ngay vô nồi đậy nắp vung kín mít rồi bắc lên bếp, bật lửa to. Tôi canh đồng hồ. Chưa đầy 2 phút thì nồi rau sôi lên hơi nghi ngút. Anh mở vung, đảo sơ cho rau đều từ trên xuống dưới rồi tắt bếp, vớt rau ra đĩa. Tôi không tin vào mắt mình: Những cọng rau xanh mướt, thơm phức; thật giòn và ngọt lịm. “Luộc như vầy còn giữ được vitamin nữa, nhưng nhớ là đừng luộc một lần nhiều quá và rửa xong là luộc liền”- anh giảng giải. Tôi thích quá nên liên tiếp mấy ngày liền cho cả nhà ăn rau luộc chấm chao mệt xỉu.
Không tin, các bạn cứ thử đi. Nếu rau không ngon, tôi... cúi xuống cho bạn đánh 10 roi!
Chưa hết, anh bạn còn bày cho một “độc chiêu” nữa mà mới nghe, tôi đã thấy hai bên quai hàm đau buốt và chắc mẻm là lần này anh bạn chơi xỏ mình. Hôm đó, cô em út của tôi xách về hai trái xoài tượng to tướng. Ăn cơm xong, mấy chị em mang xoài ra gọt ăn với nước mắm đường. Do ngon miệng nên con bé cứ chén tì tì, đến khi ăn xong thì lại rên rỉ: “Em ê răng quá...”. Nghe con bé than thở, anh bạn tôi thủng thẳng đi ra trước sân. Ở đó, có một cây khế tàu, ba tôi trồng vừa để làm kiểng, vừa để dành xài thay chanh những khi cần làm những món đồ chua như gỏi, canh chua, món tái...
Anh bạn tôi hái ba, bốn trái khế căng tròn và đưa cho chúng tôi mỗi người một trái. Như đã nói ở trên, đang bị ê răng mà nhìn thấy trái khế, tuyến nước bọt của tôi hoạt động dữ dội, hai bên quai hàm đau buốt. Cô em gái tôi nhăn mặt: “Bộ anh muốn cho em rụng răng luôn hả?”. Anh bạn tôi tỉnh bơ: “Em cắn đi, nếu không hết ê răng, anh cúi xuống cho chị hai em đánh 10 roi”.
Phải nói mãi, con bé mới chịu đưa trái khế lên miệng. Nó đưa từ từ, mặt nhăn nhó rồi lấy hết dũng khí, cắn “phập” một cái. Nét mặt con bé đang nhăn nhó bỗng giãn ra. Nó cắn cắn hai hàm răng vào nhau rồi kêu lên: “Ủa, hết thiệt rồi. Trời ơi, sao anh hay quá vậy? Sao anh biết nhiều quá vậy?”. Anh bạn tôi tủm tỉm cười: “Thì cũng có người chỉ cho anh thì anh mới biết chứ bộ!”.
Không tin, các bạn cứ thử đi. Nếu không hết ê răng, tôi... cúi xuống cho bạn đánh 10 roi!