Tin Môi Trường- Tin nhanh về môi trường Việt Nam
Hotline: 091.5203050 - 091.5203070
Email: tinmoitruong@tinmoitruong.com
Website: tinmoitruong.com.vn
Tôi nhoài người ra khóc nhưng rốt cuộc cũng chỉ mình tôi với tôi. Tôi thèm lắm một khoảng lặng bình yên trong tâm hồn mình. Không gian nhuốm sắc màu huyền bí của đêm, thời gian giết tôi trong mòn mỏi chờ mong vô vọng.
Khẽ nhấc chân lên là thấy tim mình đau nhói. Tôi mới đi hết 23 mùa mà bàn chân đã bật máu, nước mắt thấm ướt lối. Tôi chẳng còn lối về nữa rồi. Tôi lê bước trong mòn mòi rệu rã và đơn côi. Tôi cần anh lúc này biết bao nhiêu, vậy mà anh cứ đi miết, chẳng một lần quay đầu lại nhìn tôi. Tôi cần lắm một bờ vai.
Tôi thấy đời ơi sao nhỏ nhoi quá. Biển người rộng lớn mênh mông mà tôi không có nổi trái tim một con người. “Em muốn ôm cả đất, em muốn ôm cả trời, mà sao anh ơi không ôm nổi trái tim một con người”.
Có những lúc tôi tưởng rằng chúng ta đã thuộc về nhau mãi mãi nhưng nào ngờ cái hạnh phúc đó mỏng manh quá. Khi tôi mới dấn thêm một bước chân qua ranh giới đó thì tất cả như tơ đàn – đứt. Tôi chẳng kịp nghe thanh âm hạnh phúc cất lên nữa. Hạnh phúc chưa kịp nhen nhóm đã bị lụi tàn. Còn gì đau buồn hơn.
Tôi không còn lối về nữa rồi. Thèm quá một ngày nắng vàng ươm, trời trong xanh cùng nhau đi hết những con đường trong thành phố, thèm quá những khi mưa cùng nhau dầm mình đi ra đường với chiếc áo mưa nặng trịch. Thèm quá cảm giác mọi người nhìn bó hoa lộng lẫy trên tay và tấm tắc khen anh chàng kia sao khéo chiều thế - còn tôi người trong cuộc thì cười mà như khóc vì bó hoa không phải là của tôi mà anh mua để tặng người con gái khác. Lúc đó dẫu có đau một chút nhưng ấm áp hơn rất nhiều vì có nhau để chia sẻ. Giờ đây anh im lặng quá, chẳng thể sẻ chia cho nhau một lời, chẳng thể hỏi thăm nhau một câu quan tâm vô tư.
Tôi đã mất tất cả những quan tâm chăm sóc sau một nụ hôn như ban ơn. Vì nụ hôn của anh dành cho tôi là một câu cảm ơn ngọt ngào nhất để rồi tôi chìm trong miên man những nước mắt và nỗi đau. Anh muốn tôi quên đi tất cả thời gian tôi quen biết anh và yêu anh. Năm năm cũng ngắn lắm anh ạ, nhưng tôi trót nhớ anh bằng cả cuộc đời và trái tim mình rồi. Tôi sao có thể thoát ra được đây? Tôi sao có thể cứ vô tư mà bước như không có chuyện gì. Như không có quá khứ, không kỉ niệm, không tình thân. Tình yêu trong năm năm đã nhen nhóm và thâu tóm toàn bộ trái tim tôi rồi thì làm sao có thể quên anh được?
Anh trách tôi ngốc quá, sao yêu anh làm gì? Tôi đâu có muốn yêu anh, nhưng trái tim đi lạc - nó đã tìm thấy anh và chẳng muốn rời xa. Tôi đâu có cách nào bảo trái tim tôi trở về với nguyên vẹn vui tươi mà không đớn đau, rỉ máu.
Thèm những khoảng lặng yên bình trong tim. Những ngày qua tôi gồng mình lên đi kiếm tìm sự tĩnh lặng, bình an. Cứ tạo cho mình sự thanh thản trong ảo tưởng, cứ mong mình vô tâm để những nỗi đau dịu vợi. Nhưng đớn đau chẳng tha tôi, nó như cây kim bọc trong gối đâm buốt nhói trái tim.
Bàn chân quen đi trong những quan tâm hạnh phúc, bây giờ phải lặn lội lê lết từng bước một vươn lên phía ánh sáng. Tôi đang cố gắng chấp nhận quên anh. Quên thật khó. “Tình yêu đến trong đời không báo mộng” Chợt nghe lại bài hát quen thuộc “Khúc hát chim trời” nỗi nhớ liền vỡ òa thành nước mắt. Mặc dù đã cố gắng quên đi, cố gắng vô tư cười đùa nhưng tôi biết lí trí đang đánh lừa bản thân. Nhưng lí trí à, để tình cảm nhen lên trong lòng một chút thôi nhé. Tôi sợ một ngày nỗi đau xâm chiếm toàn bộ tâm hồn tôi và đông cứng, khô cằn. Lúc ấy thèm một tiếng khóc để xua đuổi cơn đau e rằng khó lắm. Thôi thì xin nước mắt rơi thêm một lần nữa để nỗi đau hòa vào với khúc hát của mây trời.