(Tin Môi Trường) - Nếu 385 triệu đồng ông phó cục trưởng Nguyễn Xuân Quang bị mất trộm là tiền nhận hối lộ đúng như dư luận đồn đoán thì phải mở rộng điều tra, tránh lọt người lọt tội.
Cộng đồng mạng xuất hiện làn sóng bình phẩm nhiều chiều về khoản tiền gần 400 triệu đồng mà ông Phó Cục trưởng Cục Kiểm soát hoạt động bảo vệ môi trường (Tổng cục Môi trường, Bộ Tài nguyên và Môi trường) Nguyễn Xuân Quang báo mất tại một khách sạn ở tỉnh Long An, nơi ông và đoàn thanh tra (do ông làm trưởng đoàn) ở trong suốt quá trình đi thanh tra doanh nghiệp.
Chính ông Quang đã trả lời với báo chí rằng đấy là tiền cá nhân, ông mang vào Long An để tiện thể giải quyết việc gia đình khi ghé qua TP HCM. Dù vậy, với những dấu hiệu rất khả nghi từ phong bao, bì thư ở hiện trường cùng với cách mang tiền và giữ tiền của chính ông, dư luận cũng không phải quá vô lý khi có những suy diễn bất lợi cho thanh danh vị phó cục trưởng.
Nhất là khi dư luận lâu nay vốn đã có những xì xầm không hay về những cuộc thanh tra. Với việc cuối ngày 27-9, lãnh đạo Bộ Tài nguyên và Môi trường yêu cầu ông Quang báo cáo sự việc, cho thấy lãnh đạo Bộ Tài nguyên và Môi trường cũng nhìn ra sự nhạy cảm trong việc này.
Mà đúng là nhạy cảm, bởi nếu cán bộ của mình mất một khoản tiền lớn như vậy thì tội nghiệp quá, nhất là khi đồng lương còn eo hẹp, rất cần chia sẻ, động viên.
Ông Quang bận rộn và chăm chỉ với việc thanh tra cơ sở như thế, đã mất tiền lại còn phải viết tường trình với tổ chức nữa thì mệt mỏi thật. Thấy tội nghiệp quá đi...!
Nhưng nếu số tiền đã mất ấy là tiền hối lộ thì xem như bộ đã vô tình trao "thượng phương bảo kiếm" vào tay những cán bộ thoái hóa biến chất, mất cán bộ và còn sứt mẻ cả danh dự của chính Bộ Tài nguyên và Môi trường.
Vì thế, phải làm rõ để nếu dư luận suy diễn oan thì Bộ Tài nguyên và Môi trường còn bảo vệ được cán bộ, cũng chính là giữ thanh danh của ngành; nếu dư luận phán đoán đúng thì chí ít cũng chứng minh được là chỉ cá nhân hoặc một nhóm cá nhân tha hóa và tập thể ấy cũng đang tuyên chiến với sự tha hóa (!).
Nhưng việc phó cục trưởng Nguyễn Xuân Quang mất tiền thật hay tiền nhận hối lộ rồi bị trộm sẽ khó tường minh nếu cứ trông chờ vào báo cáo của chính nạn nhân với cơ quan nơi ông công tác. Điều mà dư luận cần là kết luận từ phía cơ quan công an, kể cả khi thực sự không có việc mất trộm như ông Quang đã báo.
Có người nói ông Quang mất tiền, công an nhận được tin báo thì phải có trách nhiệm truy tìm thủ phạm để bảo vệ tài sản công dân, đảm bảo an ninh trật tự xã hội. Nói vậy cũng không sai nhưng sẽ không bao giờ thuyết phục được dư luận. Bởi lẽ, nếu có việc mất tiền thật thì đây sẽ là một vụ mất tiền không hề bình thường do xảy ra ở một khách sạn ngay giữa trung tâm tỉnh lỵ và khách sạn này cũng chưa từng có việc tài sản của khách bị mất trộm; nạn nhân lại là đối tượng nhạy cảm khi đang thi hành công vụ ở một lĩnh vực rất nhạy cảm với tiền bạc.
Để một cán bộ như ông phó cục trưởng mất một khoản tiền lớn như thế, dù với lý do gì, hẳn không chỉ quản lý và nhân viên khách sạn nơi ông ở mà cả chính quyền, người dân và lực lượng công an địa phương cũng cảm thấy tổn thương.
Nhưng cũng chính vì cái sự nhạy cảm ấy mà nếu việc mất tiền này chỉ được xem như một vụ mất trộm thuần túy thì rất có thể sẽ chưa đánh giá đúng bản chất vấn đề. Còn giả sử đấy là tiền nhận hối lộ khi thi hành công vụ đúng như dư luận đồn đoán thì việc xem đó như một vụ mất trộm bình thường có khi sẽ bỏ lọt tội phạm.
Trong lúc chờ câu trả lời từ cơ quan điều tra thì người viết có chút thắc mắc: Giữa cái thời của thanh toán qua thẻ, TP HCM hay Long An đều có cả khối ngân hàng, lại đi công vụ từ Bắc vô Nam cả ngàn cây số và bận bịu tối ngày với sự nghiệp môi trường như thế mà sao ông phó cục trưởng lại ôm theo nhiều tiền mặt đến vậy?