Chị bảo bén duyên với nghề bốc mộ từ khi 15-16 tuổi. Lần đầu tiếp xúc với xác chết, chị cũng thấy ghê. Nhưng khi tử khí xộc lên khiến bố bị ngất, chị đã bất chấp tất cả để làm thay. Do gia đình khó khăn, chị đành gắn bó với cái nghề "ai cũng sợ" này để nuôi sống bản thân và mẹ già. Đôi tay to bản, thô ráp của chị không biết bao lần lần mò hài cốt, nhặt nhạnh những mảnh xương thịt nát của người xấu số.
Việc bốc mộ thường diễn ra ban đêm và tùy thuộc vào gia chủ, nếu được ngày, giờ, thời điểm nào chị đều sẵn sàng "nhận nhiệm vụ". Trong cái lạnh đêm khuya, dưới hố sâu, những người đào huyệt lặng lẽ bới lớp đất đá để lộ dần cỗ quan tài đang dần mục nát. Đến khi bộ ván thiên bục ra, trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn nhỏ, đập vào mắt người nhìn là bộ xương người nằm trong vũng nước đen đặc.
Suốt 20 năm làm nghề bốc xác, nhiều lần định bỏ nghề nhưng để có tiền nuôi mẹ già và con gái, chị lại tiếp tục
Chị kể, một lần qua đường tàu sớm phát hiện xác chết bị nghiền thành 3 mảnh, chị vội báo cho công an, nhưng ở đó không ai dám nhặt xác. Thấy tội nghiệp, chị Bình lại làm. Từ đó, tên của chị được nhiều người biết đến, ở xa hay gần, nhà nào cần bốc mộ cũng luôn tìm đến. Vì thế chị đã đi khắp Hà Nam rồi sang Hưng Yên, Hải Dương, Hà Nội… để làm công việc sửa sang cho người chết.
Sức khỏe suy kiệt qua từng đêm bốc xác bởi mùi tử khí và sương lạnh thấm vào qua hơi thở, da tay. Có lần chị gặp phải mả kết, thi thể trong quan tài còn nguyên vẹn. Mở nắp quan tài ra, mùi tử khí xộc lên khiến chị chết ngất. Sau lần ấy, chị định bỏ làm. Nhưng thấy hàng xóm mỗi lần cần "sang cát" cho người thân phải chạy vạy tìm người giúp, chị đã nghĩ lại. Biết là cực nhọc nhưng chị vẫn làm phần vì mưu sinh, phần vì mong con cháu được hưởng phúc lâu dài.
Chị tâm sự, nếu không làm công việc liên quan tới xác chết và đầy tử khí thì giờ chắc chị đã có một mái ấm yên ổn như bao gia đình khác. Thời con gái, chị yêu một người và chung sống với nhau như vợ chồng. Được nửa năm, người yêu bỏ đi biệt xứ để lại chị với cái thai đã 6 tháng. Mặc dân làng cười chê, chị quyết giữ lại và sinh con.
Sau này cũng có nhiều thanh niên trong làng muốn theo đuổi nhưng chị không đến với ai. Chị sợ những nỗi đau trong quá khứ sẽ lặp lại, rồi cảnh con chung, con riêng. Con gái chị sinh năm 1993 giờ đi lấy chồng xa và đã có con. Ngày còn ở nhà, cô bé dù biết mẹ làm nghề bốc xác nhưng không chút gì ghê sợ.
"Con gái nói với tôi 'có gì mà xấu, đó là nghề nuôi con lớn đến ngày hôm nay nên mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều'. Nó luôn là chỗ dựa tinh thần mỗi khi tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản", chị Bình tâm sự.
Nhắc đến tiền công, chị Bình bảo không vì ít người bốc xác mà tính đắt. Chị luôn căn cứ vào hoàn cảnh để tính công. Có gia đình bố mẹ mất sớm, 2 chị em còn nhỏ tuổi đến nhờ, chị giúp không công vì "bọn nó nhỏ thế, miếng cơm còn chưa no nữa là có tiền trả mình".
Tiền kiếm được từ việc bốc xác không dư dả nhưng cũng giúp chị trang trải cuộc sống và nuôi con. Cảm phục trước tấm lòng của chị Bình, một người đàn ông lớn tuổi ở tận miền Nam đã tìm về Hà Nam và tặng chị số tiền 70 triệu đồng để xây nhà.
Hiện tại, chị Bình sống trong căn nhà ấy với mẹ già. Chị vẫn hành nghề bốc xác nếu có ai nhờ giúp vì mong tích thật nhiều hơn nữa phúc đức cho con cháu.